Thứ Bảy, 14 tháng 12, 2013

NGỘ Trong kiếp nhân sinh thì bể dâu ! Làm người phải cố biết về đâu . Rồng vươn biển lớn rời ao cạn Voi chán vườn nhà đến rừng sâu Tóc trắng lênh –đênh người là thế Đầu xanh lảo - đảo phải bao lâu ? “Vô thường “ cõi tạm như mộng huyễn Chơn Tâm hiển lộ hết cơn sầu .
TẤM LÒNG MẸ CHA Công cha như núi Thái Sơn Núi cao chót vót chẳng sờn lòng cha Rừng xanh núi biếc bao la Vẫn không sánh nổi công cha ngất trời Dù bao giông bão cuộc đời Cha đây vẫn mãi không vơi tấm lòng Không vơi như nước nguồn trong Mẹ cho con với tấm lòng mênh mông Mênh mông như nước biển Đông Cũng không đong hết tấm lòng mẹ đây Trải bao vất vả tháng ngày Mẹ nằm chỗ ướt , con say giấc nồng Mẹ là ngọn lửa đêm đông Cho con hơi ấm giấc nồng con say Mẹ ơi ,dù nói gì đây Cũng không ghi hết tình này -Mẹ Cha !