NGỘ
Trong kiếp nhân sinh thì bể dâu !
Làm người phải cố biết về đâu .
Rồng vươn biển lớn rời ao cạn
Voi chán vườn nhà đến rừng sâu
Tóc trắng lênh –đênh người là thế
Đầu xanh lảo - đảo phải bao lâu ?
“Vô thường “ cõi tạm như mộng huyễn
Chơn Tâm hiển lộ hết cơn sầu .
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét